Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen-ngan. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen-ngan. Hiển thị tất cả bài đăng

Liệu có tình yêu sét đánh?

By // Không có nhận xét nào:
Tình yêu sét đánh là tình yêu mà họ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vậy liệu có tình yêu xảy ra ngay từ lần gặp đầu tiên?

Tình yêu sét đánh

Có một lần tự dưng rồi bà xã tôi hỏi : “Theo ông thì có tình yêu sét đánh không?”.

Tôi chưa kịp thắc mắc thì bà ấy bồi thêm: “Có nghĩa là vừa gặp người ta đã yêu mê mệt, đòi sống chết với người ta như cái cô này…”. Vừa nói, bà xã tôi vừa chỉ vô bức ảnh cô gái đẹp lộng lẫy trên màn hình máy tính. Ra là bà ấy đang đọc báo mạng.

Tôi nhìn bức ảnh cô gái rồi thủng thẳng trả lời: “Có thể có, mà cũng có thể không…”. Như tôi nè, cách nay 20 năm, vừa trông thấy cô bạn thân của bả với tà áo dài tím thướt tha, tôi đã bủn rủn tay chân, thần hồn nát thần tín, bụng bảo dạ nếu không “cua” được người này thì tôi thề ở giá suốt đời! Thế nhưng khi lưỡi tầm sét nguội đi thì tôi cũng định thần lại. Sau đó, người tôi chọn lại là… bả!

“Vậy là sao?”- nghe tôi trả lời nước đôi, bà xã tôi nhăn mặt. “Thì có nghĩa là… là… cũng có đấy, nhưng mà bà có thấy ai bị sét đánh mà còn sống không? Hãn hữu lắm mới có người thoát chết nhưng sau đó cũng ngơ ngơ… Tình yêu sét đánh cũng vậy. Không cháy thành tro thì cũng lột da, phỏng mặt…”. “Tóm lại là có hay không?”- bà xã tôi gằn giọng. “À, ừ… thì là… không có”. “Ông nói xạo! Tôi cho ông coi nè…”.

Nói rồi bả dẫn chứng vanh vách: anh A theo đuổi chị B, ông C phải lòng bà D, cậu Y phải lòng mợ X… Tất cả đều cùng một mô-típ “yêu là cưới” chớp nhoáng trong vòng… 7 nốt nhạc! Kể xong bả cười đắc ý.

Tôi cũng đâu có chịu thua. Này nhé cặp đầu tiên sống với nhau được 3 ngày đã ly thân, cặp thứ hai khá hơn thì được 1 tuần; cặp thứ ba chỉ được đúng 1 đêm vì sáng hôm sau cô dâu đã xách va-li về nhà cha mẹ ruột và la toáng lên là anh chồng của mình bị “gay”… “Đó là vì họ còn trẻ người non dạ…”- bà xã tôi chống chế. Tôi cố nhịn cười: “Nè, bà xã, tình yêu không có tuổi đâu nhé. Khi yêu, ông già bảy mươi cũng ngây thơ như cậu trai mười bảy. Dẫn chứng cho bà thấy nè…”.

Những cái tên tôi nêu ra khiến bà xã tâm phục, khẩu phục. Và rồi bà ấy lại lục lọi trong trí nhớ để lôi ra những câu chuyện khác nhằm minh họa cho luận điểm “thứ tình cảm phát sinh như điện xẹt ngay từ giây đầu tiên 4 mắt chạm nhau hay còn gọi là tình yêu sét đánh thật ra không phải tình yêu”. Nó là sự huyễn hoặc của cảm giác, nó khiến cảm xúc của con người trào dâng mạnh mẽ như dòng dung nham sôi trào khi núi lửa thức giấc. Sau đó, khi mọi thứ lắng dịu thì dung nham sẽ từ từ nguội đi. Lúc đó người ta lại đổ thừa là mình “yêu lầm”, là mình bị choáng, bị “mà mắt” vì sức cuốn hút không cưỡng lại được của đối phương…

“Tóm lại theo tôi không có tình yêu sét đánh mà chỉ có tình yêu… trời đánh!”- bà xã tôi nói chắc nịch. Đến lượt tôi ngớ người ra: “Là… là… sao? Thế nào là tình yêu trời đánh?”. “Ông thiệt thà quá đi. Tình yêu trời đánh là tình yêu của những kẻ… trời đánh, thánh đâm; những kẻ suốt ngày toan tính giật chồng, giật vợ, giật người yêu của kẻ khác rồi đổ thừa là gặp tình yêu sét đánh…”.

Trời, không ngờ bà xã tôi hôm nay lại sâu sắc như vậy? Nhưng tôi phải ngăn cơn xúc cảm của bả lại: “Bà nói cũng có lý nhưng thôi, kệ họ đi. Chuyện của thiên hạ, hơi đâu mình xía vô. Sét đánh hay trời đánh gì cũng kệ người ta, miễn tôi với bà êm ấm là được. Còn mấy câu chuyện vớ vẩn báo chí đăng tải, nếu có như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì tới mình”.

Cứ tưởng nói vậy là êm, không ngờ lúc lên giường, bà xã tôi lại lầm bầm: “Hứ, chỉ giỏi ngụy biện. Gặp ai cũng nói yêu thì đúng là tình yêu trời đánh!”.

Tôi không dám lên tiếng hưởng ứng vì sợ “chuyên đề” tình yêu sét đánh sẽ được bà xã tôi thuyết trình cả đêm…


Liệu có tình yêu sét đánh?

Chông chênh tuổi 23

By // Không có nhận xét nào:
chong chenh tuoi 23

Hai mươi ba tuổi không thể gọi là già cũng chằng còn là con nít, chẳng thể hồn nhiên và nổi điên một cách vô cớ, lại càng không thể nặng trĩu những nghĩ suy, những lo toan bề bộn. Tôi là cô gái bước vào tuổi hai mươi ba với đôi chân nhỏ nhắn như đứa trẻ chập chững bước vào đời. Phải, cuộc sống đã đến hồi bươn chải và trái tim bắt đầu rạo rực “động tình”.

Nhiều lúc nằm suy nghĩ tôi cũng giống như bao bạn trẻ khác có một chút chông chênh vô định giữa dòng đời, tôi sợ, sợ những cạm bẫy khó lường của cuộc sống, sợ sự lạc lõng bơ vơ, sợ con người đáng ngờ và cả những lầm lỡ. Tôi đã từng tự xây dựng trong đầu mình một hình tượng cool girl nhưng có lẽ quá khó để đeo đuổi nó.

Thằng bạn thân vẫn hay rủ rỉ nói rằng: Con gái thời nay luôn thế này, luôn tỏ ra mạnh mẽ, khoác lớp áo chiến binh nhưng không hề biết rằng dưới lớp vỏ ấy là thương tích đầy mình, để rồi có nhiều đêm thao thức, ôm ấp gối chăn, tự trách bản thân quá yếu mềm.

Ừ thì là con gái, ừ thì cần phải mạnh mẽ, ừ thì cần phải sống nhưng có nhất định phải tự khép mình vào khuôn khổ ấy chăng? Chẳng phải ông trời đã cho phụ nữ thứ vũ khí chết người là nụ cười lúng liếng cùng dòng lệ đa đoan, tại sao cứ hay giả cười để rồi nuốt nước mắt ngược vào trong. Chẳng phải ta đã từng học có những phương trình khi đi ngược lại không đem lại sản phẩm đáng mong chờ sao? Chẳng phải người ta vẫn cho rằng cái gì làm ngược lại với quy luật thì thường rất khó nhằn? Cớ sao con người cứ hay tự dằn vặt bản thân.

Từng nghe nhỏ bạn kể về những băn khoăn khi bước vào độ tuổi này và chính bản thân cũng đã từng có lúc tương tự. Ngồi đâu đó, nghĩ suy, bất chợt buồn, nỗi buồn vô định, những lo lắng cho tương lai, làm gì đây, con đường đúng hay sai, rồi ta sẽ yêu ai, kế hoạch ngày mai như thế nào. Chỉ đơn giản thế thôi nhưng nếu không có chỗ dựa, không có người sẻ chia, không có động lực và đích đến dễ làm ta lung lay trong cuộc sống.

Nhưng mà bạn tôi ơi hãy nhìn cuộc sống dưới một góc độ khác, góc độ của người lạc quan vào số phận, của người có nghị lực phi thường đứng lên sau vấp ngã, góc độ của những cô gái ế nhưng trong tư thế ngẩng cao đầu. Cuộc sống vốn dĩ  là những ngày đấu tranh hai mươi ba tuổi ư, có gì to tát lắm đâu, tóc vẫn mọc đầy đầu và tư tưởng vẫn tự do. Chúng ta là những cô gái hiện đại  với những tâm tưởng thay đổi hàng ngày, hàng năm dần dà theo độ tuổi. Có ai đó đã nói rằng nét thanh xuân tươi trẻ mất dần theo thời gian, thời gian làm cho người ta trưởng thành hơn. Ừ, thì đúng như thế và quan niệm về cuộc sống, nhân sinh, tình yêu cũng có chút đổi khác, đã là gái già rồi đó, có hay không cần có một bờ vai để tựa nương bên mình.

Hãy đi, hãy sống và trải nghiệm, để rồi sau này ta sẽ phải bật cười khi ngẫm lại, cũng sẽ nhận ra cuộc sống này vẫn tươi trẻ, biết rằng mình cần trưởng thành hơn, đời đã đến hồi bươn chải và lăn lộn, tìm kiếm cho mình một hạnh phúc giản đơn.


Chông chênh tuổi 23

Nếu buồn hãy khóc trong mùa đông

By // Không có nhận xét nào:
neu buon hay khoc vao mua dong

Vì dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải ?

Có phải người ta thường để dành nỗi buồn cho mùa đông, khi cô đơn chẻ làm đôi và bàn tay côi cút lạc nhau trên phố? Khi trời lạnh rồi, khoác thêm áo, cũng là cái cớ để mà giấu mình đi. Khi bước ra đường đông, bầu trời u ám một màu xám tro, cũng là nơi để thả trôi đi nỗi nhớ. Cũng vì lúc đó, người ta sẽ chỉ sưởi ấm nhau, mà không còn để ý tới có một kẻ vẫn mãi độc hành.

Khóc trong mùa đông, ngỡ như mình là người cô độc, nhưng không, mùa đông đã giúp những kẻ cô đơn an ủi được phần nào. Bởi nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Khóc một lát, nước mắt sẽ làm ngực trái ấm dần lên, đánh thức những khoảng lặng lẽ một mình giấu đi sau ngần ấy những hoài nghi ngỡ rằng mình đã ổn.

Vì dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải? Trả hết về cho gió đi, vì gió mùa thì lạnh và lê thê lắm, rồi sẽ cuốn hết thôi. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, chờ một nụ cười tươi, chờ một cái vươn mình khi nỗi buồn chìm dần rồi tan đi bằng hết.

Mùa đông sẽ tha thứ để tự mình trôi hết xót xa… Sẽ thôi những ám ảnh triền miên rằng mình bị bỏ quên trong mùa lạnh. Sẽ thôi những đêm dài nấc lên cùng màu nỗi nhớ. Thôi cô quạnh, thôi lạc lõng, bởi mùa đông đã ở đó, rất gần !

Chạm tay vào cái lạnh đầy sương, chạm tay vào phố mùa đông một chiều gầy nắng, sẽ thấy cô đơn không còn là bạn và nỗi buồn chỉ như một kẻ lữ khách tạt ngang. Trái tim sẽ mềm và trong bởi những vết thương đã đóng băng vì lạnh, rồi chảy dần khi mà nắng ấm hửng lên…

Sẽ thèm lắm một cái tựa đầu trên phố nghe gió rít ngang tai, thèm một cái nắm tay thẹn thùng mà bỡ ngỡ. Thèm một mùi hương trộn lẫn mùa đông thơm hoài trên tóc. Rồi sẽ lại thèm khóc trong một vòng ôm thật quen! Thèm tỉ tê trong đêm đông để có người an ủi. Thèm nũng nịu và thèm dỗ dành. Thèm những thiết tha…

Nhưng vẫn chỉ có mùa đông đứng yên, còn người đến và đi cứ thay nhau vội vã. Bàn tay vừa xòe ra đan vào nhau chưa kịp ấm, mà đã muốn tách rời. Ngọt nhạt buông lơi, theo gió đông để rồi mất hút.

Phố xá xôn xao chuyện một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn. Chỉ để lại một người ngoái nhìn năm tháng với những hoài niệm vấn vương. Nên nếu buồn, hãy cứ khóc vào mùa đông! Và nếu có yêu nhau, thì đừng buông tay khi mùa rét trở về ..


Nếu buồn hãy khóc trong mùa đông

Tôi để cậu ấy bên em

By // Không có nhận xét nào:
Tôi uể oải bước chân ra khỏi phòng bệnh. Nhìn thấy em đau đớn như thế, tôi lại chỉ biết lê bước đi. Cô y tá vội vã chạy vào, an ủi em, ôm lấy bờ vai nhỏ của em, vuốt ve mái tóc em để dỗ dành. Em thì cứ mặc nhiên ngồi khóc và tay không ngừng đập vào chân…

***
tôi để cậu ấy bên em
Tôi vừa chìm vào một cơn ác mộng. Khi ngồi ở hàng ghế chờ ngoài sảnh bệnh viện, không biết tôi đã thiếp đi tự lúc nào. Trong mơ, tôi bắt gặp Du và cả tôi nữa. Chúng tôi trong ngày hẹn hò đầu tiên.

À, không. Chính xác là ngày mà hai đứa chính thức mối quan hệ tình cảm trên mức bạn bè – chạm ngõ tình yêu.

Chúng tôi trao nhẫn đôi cho nhau, đôi bàn tay siết chặt, tung tăng dạo phố. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của đêm mùa đông se lạnh, chúng tôi đan vào nhau những tin yêu, thắp lên trong tim một miền ấm về viễn cảnh tương lai khi hai đứa thuộc về nhau. Rồi ngày tháng như cái thước dài bị kéo lê hết chỗ này đến chỗ khác. Mỗi nơi là một khoảnh khắc vụn vặt, mỗi nơi là một kỉ niệm thân thương.

Dừng lại ở một ngày nắng đẹp. Du vui tươi cùng tôi dạo phố. Chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều, cười rất nhiều. Chúng tôi còn vùng vằng gì đó để hờn dỗi. Và Du quá đỗi trẻ con của tôi đã ném chiếc nhẫn trên tay về một phía xa. Tôi hốt hoảng. Vùng chạy theo bắt lấy. Em thậm chí còn nhanh hơn tôi, lao đi để đón lại..”Két!!!” Chiếc taxi phanh gấp lại, người tài xế ngồi bên trong thở thừa sống thiếu chết. Trên khuôn trán anh ta đầm đìa mồ hôi. Ai đó xung quanh hét toáng lên:

– Máu… Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu mau lên! Ai đã ngã xuống thế? Du của tôi đâu? Sao đầu tôi đau buốt đến vậy?

– Du ơi, em ở đâu? Du ơi!…Tôi choàng tỉnh. Trên đôi môi khô nứt nẻ còn ngập ngừng tiếng gọi tên em. Vẫn là đại sảnh của bệnh viện, vẫn là trước cửa phòng chờ, vẫn là căn phòng 107 có Du của tôi ở đó.

Tôi nhìn vào qua lớp kính. Em đã ngủ rồi, ngủ ngoan rồi. Và, chong chóng vẫn quay… Quay đều, quay đều…

Tôi mỏi mệt, lê đến bên hàng ghế xanh. Tay ôm đầu như tuyệt vọng. Ai nhìn thấy tôi lúc này hẳn cũng lo lắng thay cho tôi. Họ sẽ nghĩ tôi đang chờ người thân bị nguy cấp. Nhưng không. Tôi chờ Du, người yêu nhỏ bé của tôi. Em không bị sao cả ngoài chút vấn đề ở chân.

Sau tai nạn, em không thể chạy nhảy được nữa. Và, đôi chân ấy cố định em nằm trên giường bệnh kia. Nhưng em vẫn khỏe, em không có vấn đề gì cả. Và tôi vẫn chờ, vẫn yêu thương em hết mực.

Chỉ cần còn được nhìn thấy em cười, còn nhìn thấy em vui…

***

– Anh Phong, em đi được rồi. Anh đứng yên đó, em sẽ tới bên anh. Đợi em…

– Du giỏi lắm! Cố lên em!

– Sắp tới nơi rồi, anh Phong đợi em…

– …

– Anh Phong!!!…

Hình ảnh tôi khuỵu ngã. Vũng máu loang to dần. Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi. Tiếng em khóc nấc, tiếng xì xầm to nhỏ, tiếng y tá thúc giục:

– Nhanh lên, nạn nhân mất nhiều máu quá! Chiếc xe trắng lao vút đi trong ráng chiều đỏ ửng. Màu đỏ của máu, của hoàng hôn lụi dần. Màu đỏ ám ảnh tâm trí tôi… Một màu đỏ đau thương…

Một bóng trắng xuyên ngang qua người tôi…Thêm hai người đàn ông nữa xuyên qua người tôi…Có phải cô y tá vừa rồi đã lướt qua đây không? Cô ấy vào trong phòng của Du, cô ấy hốt hoảng, cô ấy cầm hồ sơ bệnh án… Bóng blouse trắng khuất sau góc tường vàng.Có phải hai người đàn ông ấy vừa đi vừa nói chuyện với nhau về một vụ tai nạn nào đó không? Hai người bọn họ cầm trên tay hoa quả vào thăm bệnh nhân thì phải…

Tôi nhận ra mình như không tồn tại.Ai đó nhìn thấy tôi không? Em có nhìn thấy tôi không?N hững hạt bụi vờn bắt nhau giữa luồng ánh sáng. Tấm thân tôi cũng là vô số những hạt bụi đang bay…Hình hài của tôi, đã tan biến mất rồi…

***

Trong phòng bệnh, Du ngồi tựa vào vai một cậu bạn trạc tuổi. Em khóc, bàn tay bất lực đặt hờ nơi đầu gối được phủ lớp chăn màu trắng. Mắt em nhòe nước và giọng lạc đi.

– Anh Phong thật sự đã không còn bên em nữa hả anh?

– …

– Tại sao lại thế? Có phải vì anh ấy lao ra cứu em khi chiếc xe taxi phóng vượt qua không?

– …

– Em nhớ anh ấy nhiều quá! Làm sao đây. Em ghét em, ghét cái đứa vô dụng là em cứ tồn tại…

Du rõ ràng là đang nhìn về hướng tôi đứng – nơi có chiếc chong chóng quay đều trong gió. Nhưng em đã không còn nhận ra tôi nữa rồi. Là em đã không thể nhìn thấy một hình hài vô thực. Chỉ có tình yêu của tôi, hơi thở của tôi, nhịp sống của tôi vảng vất quanh em…Cậu trai trẻ lấy tay gạt đi nước mắt lã chã trên khuôn mặt em, an ủi bằng một ánh mắt buồn. Cậu khuyên em nằm xuống nghỉ, cậu sẽ ra ngoài mua cháo cho em. Khi Du thẫn thờ gật đầu thì cậu kéo chăn cao lên đắp ngang ngực em rồi mới yên tâm bước đi. Trong phòng, chỉ còn tôi và em…

– Du à, mạnh mẽ lên em! Anh ở đây, ở đây này… rất gần em thôi…

– Anh Phong…

– Đừng khóc. Gạt đi nước mắt đau thương và hãy mạnh mẽ lên em. Em cần phải sống tự tin và kiêu hãnh như trước đây em đã từng… Để bố mẹ em nguôi ngoai niềm bất hạnh này, để bạn bè em không đau xót thêm nhiều nữa. Cũng là, để anh yên tâm trở thành ngọn gió dừng chân bên em, mãi mãi…

– Anh Phong, đừng làm em sợ… Tỉnh lại đi anh, em xin anh đấy…Lời thì thầm của tôi như lời của gió, thoảng qua bên tóc em, hôn lên mắt môi em rồi nhẹ nhàng đến bên xoa lấy bờ vai nhỏ đang run lên khẽ nấc. Em chìm vào cơn ác mộng. Quá khứ ơi, xin đừng giày vò em mãi thế. Bờ môi em tím tái, cố sức lắm mới không bật thành tiếng thét lớn.

***

Sáu tháng sau…

Du ra khỏi viện. Em khỏe hơn nhiều rồi. Dõi theo bước tiến triển của em mà tôi thấy yên lòng. Dù rằng em vẫn chưa thể đi múa trở lại, nhưng ít ra cũng có thể tự đứng và đi trên đôi chân của mình. Cậu bạn ấy đã cùng em vượt qua khó khăn trước mắt.

Khi trời trở gió, cậu ấy khoác vào người em tấm áo mỏng. Không đủ ấm để tránh đi từng đợt gió lùa, nhưng đủ để thắp ấm áp lên trong em bằng sự quan tâm dịu nhẹ. Khi kỉ niệm ùa về, cảm xúc trong em òa vỡ, cậu ấy là người hứng chịu giọt nước mắt em rơi. Khi em chông chênh giữa niềm tin và tuyệt vọng, cậu ấy đưa tay ra và kéo em dậy, vực em lên khi em tưởng chừng như gục ngã.

Tôi lấy làm chạnh lòng… Nhưng tôi biết, cậu ấy là một nửa của em… Cậu bạn ấy là người tốt đấy Du ơi!

Đã đôi lần, tôi ích kỷ, dùng sức mạnh của một bóng ma mà trút oán hờn lên người cậu. Tôi hất đổ cốc nước nóng trên bàn để tay cậu bỏng rát. Tôi gom mưa và gió thốc để đoạn đường từ nhà cậu đến nhà em thêm dài, thêm nặng nhọc. Tôi, thậm chí còn đẩy cậu ra khi cậu đứng gần bên em, toan ôm lấy em vào lòng… Tôi đã ích kỷ vậy đấy. Cho đến khi, nhìn thấy giọt nước nơi khóe mắt cậu rơi. Em khước từ tình cảm của cậu ấy. Vì điều gì vậy em?

Chiếc nhẫn vẫn còn đeo trên ngón tay áp út, em vẫn thường nhìn vào đó để mỉm cười…

– Du à, quên đi quá khứ được không em?

– Em không thể.

– Anh sẽ chờ. Chỉ cần em cho anh cơ hội để chờ đợi. Nhất định…

– Em sẽ không bao giờ quên anh Phong. Đừng bắt em quên đi anh ấy. Anh ích kỷ lắm!

– Em òa khóc. Du nhỏ bé của tôi lại yếu đuối rồi. Tôi xót xa khi trong đáy mắt cậu ánh lên những niềm tủi thân cực độ. Tôi biết, cậu không ích kỷ. Chỉ có tôi là kẻ ích kỷ mà thôi…

– Anh không bắt em phải quên đi Phong. Chỉ là muốn em quên đi quá khứ ấy thôi. Dù em còn bóng hình Phong, anh vẫn chấp nhận…

Niềm kiêu hãnh của cậu trai trẻ vì em mà không còn tồn tại. Cậu ấy chấp nhận đứng ở vị trí sau tôi… Tôi không còn lý do gì để giữ em mãi cho riêng mình nữa. Tôi không nắm giữ được em thì cũng phải tìm cách giải thoát con tim em thôi. Tôi đặt niềm tin hạnh phúc của em vào tay cậu ấy…

***

Bên khung cửa sổ, những vòng quay chong chóng hùa theo làn gió mát. Trăng ngà ngà chếnh choáng say, đậu bên cạnh những vòm mây bạc. Cậu đặt vào mắt em một miền tha thiết yêu thương. Em thôi thút thít, đôi mắt tròn nhìn lại cậu…

Một cơn gió nhỏ chợt đùa nghịch, thổi thốc vào hai người trẻ bên khung cửa sổ. Du co người vì lạnh, em nép vào cậu ấy như một phản xạ tự nhiên. Cũng tự nhiên thôi, cậu ấy ôm em vào lòng che chở. Và tôi, một cơn gió thoáng qua biết mỉm cười…

“Em à, hạnh phúc nhé”


Tôi để cậu ấy bên em

Hẹn hò với người quen

By // Không có nhận xét nào:
hen ho voi nguoi quen

1.. Tôi thích nó. Tôi không rõ vì sao tôi lại thích nó. Nó là đứa con gái bướng bỉnh, vô cùng cứng đầu, lại đành hanh đanh đá. Nó là đứa duy nhất có thể đánh vào đầu tôi bôm bốp suốt từ hồi hai đứa để chỏm đến tận bây giờ mà không bao giờ tỏ ra sợ sệt. Nó cũng là đứa duy nhất có thể khiến tôi dầm mưa chạy một mạch mấy cây số để đi mua cho nó thứ mà nó cần.

Đơn giản là vì… Tôi thích nó!

Chúng tôi là bạn bè hàng xóm, bạn bè kiểu thanh mai trúc mã. Nó bằng tuổi tôi, rất hay khóc nhè vì những điều vụn vặt nhưng cũng nghịch ngợm hàng tá trò của bọn con trai.

Tôi chơi với nó như một thói quen. Sáng mở mắt ra là phải gặp mặt nó. Trưa đi học về cũng vẫn phải ngó thấy nó. Đến tối, trước khi đi ngủ mà không léo nhéo vài câu với nó là ngủ chưa yên. Vậy đó, nó cũng hệt như tôi. Nó cũng không chịu được khi tôi đi đâu vắng nhà một hai hôm. Thậm chí, tôi chỉ xa nó chừng bốn tiếng đồng hồ là cũng đủ để nó la hét ỏm tỏi, khóc lóc gào thét tên tôi từ làng trên xóm dưới để ăn vạ. Tôi nghĩ, có lẽ, vì lẽ đó mà… tôi thích nó.

Còn nó, chắc là nó không thích tôi!

Sở dĩ nói vậy vì nó lúc nào cũng có thể vô tư cười đùa với tôi. Theo tôi được biết, con gái đến tuổi yêu, nếu để ý hay thầm thương trộm nhớ một ai đó, người con gái sẽ trở nên khác lạ, nhẹ nhàng hơn, nữ tính và duyên dáng hơn. Tôi chưa bao giờ thấy nó thay đổi, nó vẫn vậy, chắc là, nó không thích tôi…

Có lần tan học về, tôi thấy nó nói luyên thuyên về con bé trên lớp, đem lòng thích một đứa con trai ở lớp bên cạnh. Nó cầm que kem rồi vừa nói vừa cười, nó tỏ ra thích thú với chuyện hai đứa đó thích nhau trong khi chẳng liên can gì tới nó. Tôi hỏi:

– Mày thích đứa nào rồi hả? Cười hoài…

– Thích cái đầu mày!

Nó đập tôi cái bốp, đá thêm một cái đau điếng vào chân khiến tôi la oai oái. Ngay khi tôi còn chưa kịp phản ứng, nó trèo tót lên yên sau xe đạp, húc húc tay vào hông giục tôi đạp xe nhanh lên. Nó cười vang cả con phố nhỏ, lúc nó cười đôi mắt tít lại, nhỏ như hai sợ chỉ mảnh. Không nhìn được nhưng tôi đoán biết, đôi má nó phớt hồng, ánh trong màu nắng như cái màu hồng xinh của con gái mới lớn. Tôi thấy tim mình chậm nhịp…

2. Mối tình đầu tiên của tôi là nó, lúc ấy nó là đứa con gái học lớp mười. Chúng tôi ở sát nhà nhau, đi học cùng nhau từ thời mẫu giáo. Cho đến tận năm lớp chín, khi chơi với nó đủ trò, tôi vẫn nghĩ nó là một thằng bạn trai nào đó. Nghĩa là tôi không có ý niệm phân biệt giới với nó, tôi chơi được gì là nó chơi được thế, ngược lại, nó chơi được gì cũng bắt tôi chơi cùng.

Cho đến một ngày, vào buổi khai giảng năm học đầu tiên của cấp ba, tôi đeo ba lô đi ngược từ cửa vào phòng nó, vừa đi vừa phấn khởi vừa gọi to tên của nó. Lúc va phải nó đằng sau, giọng nó lanh lảnh, hét đến chói tai.

– Cái thằng!!! Mày va vào tao rồi đây này!!!

Mặc cho nó đứng cấu nhéo, đập đập vào má, xoa rối tung đám tóc trên đầu, tôi đứng hình, trước mặt tôi chẳng còn là đứa bạn không rõ giới tính là trai hay gái nữa. Nó mặc váy đồng phục, tóc dài ngang lưng buộc cao đen láy, cặp kính cận tròn vo như kính Nôbita được thay bằng kính áp tròng, đôi mắt nó tròn xoe, trong trẻo hấp háy nhìn tôi. Nó là đứa con gái được nhiều ưu đãi, hẳn là vậy, bởi khuôn mặt nó đẹp thanh thoát, lại thêm hàng mi đen dài, che rợp lấy đôi mắt tròn to.

– Ê mày, đi mày!

Nó đập cho tôi thêm mấy cái nữa rồi tống balo của nó sang cho tôi, nó dong đi trước, đuôi tóc cứ đung đưa đung đưa…

Vậy là tôi biết tôi thích nó. Cái sự thích ngấm ngầm đến khó chịu. Tôi cũng không điên loạn tới mức cho nó biết sự tình. Chỉ biết rằng đôi lúc, khi hai đứa cùng về, nó có để tay ngang hông tôi, đi vào đoạn sóc nhẹ, nó bấm tay vào đó khiến tôi giật thót. Hoặc có lúc ngồi học bài, tóc mái nó xòa xuống, đôi tay nhỏ đưa lên vén tóc, cái điệu vén tóc không có lấy một chút xíu nữ tính nào của nó… cũng làm tôi mê mẩn.

Nhưng tôi thích chỉ là thích và để đó mà thôi. Bề ngoài, tôi vẫn là bạn nó, vẫn gọi mày tao và hai đứa kè kè bên nhau như hình với bóng. Nó vô tâm vô tư, chưa một lần nó để ý, rằng tôi thích nó. Và nó, là mối tình đầu của tôi.

3. Ở trường mới, tôi với nó quen được thêm mấy đứa bạn thân. Mấy đứa đều tốt, tính tình hợp nhau. Chúng tôi vẫn tụ họp về nhà nó để chơi bài, xem bóng đá hoặc ca nhạc, nói chung là chơi tất thảy những trò cho cả con trai và con gái, chẳng có một sự phân biệt rạch ròi nào về giới tính cả. Chúng tôi vô tư tới mức trong khi đùa vui quá trớn, đứa này ôm vai bá cổ hoặc hôn lên đầu lên mặt đứa khác là chuyện bình thường.

Nhưng…

Tôi chưa bao giờ có thể bình thường như thế với nó!

Còn nó…

Ngược lại, vẫn hồn nhiên véo má tôi, nhéo tai và xoa mái tóc tôi rối bung xù. Nó vẫn cười, điệu cười hồn nhiên lí lắc.

Trong nhóm chơi cùng có một cậu bạn điển trai, cậu chàng là người thành phố, luôn tỏ ra lịch thiệp và đối xử đặc biệt ân cần với nó. Tôi không nhận thấy điều gì bất thường khi chúng tôi đi cùng nhau. Nhưng hễ tôi có việc không đi cùng nó được, cậu bạn lại luôn là người xung phong. Có lần, tôi vô tình vào phòng nó, tất nhiên là không gõ cửa, giữa tôi và nó, cái gõ cửa trở nên thừa thãi quá mức.

– Rồi sẽ qua thôi. Đừng lo nghĩ gì cả nhé!

Nó ngồi, cậu bạn đứng ngay bên cạnh. Đôi tay cậu ấy chạm vào vai nó, vỗ nhẹ, nó cúi đầu khóc rấm rứt. Tôi thấy tim mình hẫng. Nắm tay tôi tự nhiên nắm chặt như thể các mạch máu sắp bung ra tới nơi. Lúc nó ngước nhìn tôi, cậu ấy cũng nhìn ra, hai đứa cùng ngơ ngác. Tôi quay lưng đi. Lần đầu tiên, tôi biết ghen. Tôi sợ mất nó. Sợ mất nó như sợ mất một cái gì quá đỗi quý giá. Mà… nó quý giá thật. Chí ít là với tôi.

4. Nhóm bạn chúng tôi vẫn đi chơi với nhau, vẫn có những buổi picnic vui nổ trời, có những lần tụ họp tại nhà nó chơi đủ các trò không phân biệt con trai con gái. Nỗi ám ảnh về cậu bạn kia và nó dần vơi bớt, cậu ấy vẫn thân thiết với nó một cách kỳ lạ, xong nó thì không có vẻ gì là thích hay tương tư một anh chàng nào cả. Tôi vẫn để ý, rằng nó không hề tỏ ra nữ tính, mặc dù bề ngoài của nó đúng chuẩn là một đứa con gái, nhưng tôi thề, trong mắt bọn con trai, nó là con trai thứ thiệt.

Có một lần, chúng tôi chơi trò nói thật, trên một bãi biển, vào buổi đêm đẹp trời của một kỳ nghỉ lễ. Tôi có hỏi một câu, cả bọn im lặng, trừ nó.

– Trong chúng mày, đứa nào có… người yêu chưa?

Bọn bạn tròn xoe mắt, quay nhìn nhau, nhìn cả tôi và nó. Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời, nó vớ lấy vỏ chai coca bên cạnh đã hết sạch nước, đập đầu tôi cái “bốp”

– Thằng điên, mày hết trò rồi à? Hỏi vớ vẩn, bọn quỷ này làm gì có ai mà thích!

Nói rồi nó lại cười, điệu cười vừa vô duyên vừa xấu tệ hại. Vậy mà tim tôi nhảy thon thót lúc nó nhìn trực diện về phía tôi. Ừ, dù có vô duyên và xấu ỉn, tôi vẫn thích nó đấy thôi…

Lửa trại tàn, bọn bạn đi về lều ngủ sạch trơn, còn tôi và cậu bạn đi lăng quăng hóng gió. Đêm càng về khuya

càng lạnh, hai đứa lại thổi bùng lên ngọn lửa trại, cùng nói về những dự định sau khi tốt nghiệp cấp ba.

– Cậu định thi trường nào?

– Học viện cảnh sát. Còn cậu?

– Tớ cũng vậy. Sao cậu chọn trường đó?

– Vì một người…

– Tớ… cũng vì một người.

Cậu bạn nhìn ra xa xa, tôi nhón lấy một vài viên đá ném ra phía mặt biển lấp lánh ánh trăng vàng. Tôi nhớ, nó đã từng nói, nó thích những người đàn ông mặc quân phục, và nó sẽ chọn một trong số những người đàn ông mặc quân phục làm chồng. Từ khi biết thích nó, tôi cũng biết luôn ước mơ nghề nghiệp của mình. Tôi, nhất định sẽ là người đàn ông mặc quân phục.

4. Thời gian nhanh hơn cơn gió gọi mùa về. Chúng tôi đã học cùng nhau đủ ba năm, năm nay là năm cuối của thời trung học phổ thông. Những ngày ôn thi dồn dập, nó vẫn là một đứa ham chơi hơn ham học, vẫn rủ rê bạn bè về nhà tụ tập và tôi vẫn là đứa chuyên làm bài hộ nó. Có đợt tôi bị ốm, phải băng bó tay bên phải, nó chạy vào viện nhìn tôi mếu máo, khuôn mặt nó khóc ròng, vừa tội vừa đáng yêu.

– Mày ngốc thế, sao mày ngốc thế! Mày vào viện thế này tao chơi với ai đây hả? Nhanh khỏi đi, tao còn một đống bài tập chưa làm…

Nó còn chưa dứt tôi đã phì cười. Tất nhiên, sau đó lãnh đủ mấy cái đập bôm bốp vào đầu từ tay nó. Dù vậy, tôi vẫn thấy vui, vì nó nhìn tôi một lúc, cũng lại cười.

Ngày chia tay cuối năm, tôi uống nhiều bia hơn bình thường, nói cười với bọn con trai nhiều hơn bình thường nhưng vẫn đủ tỉnh táo để dõi theo nó. Nó là đứa con gái kỳ quặc, kỳ quặc đến mức không hiểu sao tôi lại thích được nó. Nó uống bia như uống nước lã, má nó đỏ hồng, miệng cười toe toét. Tôi dìu nó về nhà, ngay trước cổng, ánh đèn đường vàng vọt. Tôi nhấn chuông gọi bố mẹ nó ra đỡ lấy cô con gái, trong khoảnh khắc ấy, tóc mái của nó rũ xuống khuôn mặt trắng hồng, môi nó mấp máy những câu chúc tụng nhau. Nó chúc hết người này đến người khác, chỉ trừ tên tôi. Tôi chợt cười.

– Còn mày, đồ ngốc, mày có đi đâu, về đâu, cũng nhất định không thoát khỏi tao đâu. Đồ ngốc ạ!

Nó lại lầm bầm chửi tôi, nó chửi tôi như thể đó là một thói quen khó bỏ. Tôi cũng trở nên quen thuộc từ lâu lắm rồi. Lúc nó thôi lẩm bẩm, tôi thơm nhẹ lên gò má ửng hồng của nó. Nó ngật ngưỡng, vẫn đủ tỉnh táo để đập vào đầu tôi cái bốp.

– Cái thằng!!! Mày có tin là tao giết chết mày không?

Nụ hôn đầu của tuổi mười tám, nụ hôn vụng trộm và nhiều cảm xúc. Tôi bị đánh tơi tả, bầm dập, nó còn hung dữ gấp nhiều ngày thường. Tuy vậy, tôi vẫn thấy vui và hạnh phúc. Trong lúc tôi mỉm cười với những suy nghĩ vu vơ, nó còn kịp đạp cho tôi một cái vào hai đầu gối trước khi vào nhà cùng bố mẹ.

– Thằng điên! Mày thi không tốt là chết vào tao, biết chưa?

Tiếng nó lanh lảnh, tôi thấy sống mũi hơi cay. Nó chọn một trường vừa với học lực của nó, một trường gần nơi mà chúng tôi đang ở. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng mình sẽ gặp lại nó vào một ngày không xa, chắc chắn là vậy. Vì dù sao, câu tôi thích nó vẫn chưa được thổ lộ. Tôi vẫn thích nó đó thôi!

5. Họp lớp năm đầu tiên kể từ sau khi thi đại học. Lớp chúng tôi mỗi người một vẻ, ai cũng ra dáng và trưởng thành hơn nhiều kể từ ngày chia tay. Một số người tuyên bố kết hôn sớm, một số khác theo học trường đại học danh tiếng, một số khác đi làm. Nó là một trong số đó. Nó đi làm cho một công ty tư nhân với mảnh bằng trung cấp. Ngày gặp lại, nó uống nhiều như ngày đầu tiên, nó vẫn cười hồn nhiên lí lắc. Gặp lại tôi, nó đập vai cái bốp. Nhưng lần này, nó không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào vai tôi…

Trên đường đưa nó về, nó ngồi sau xe hát vu vơ. Tôi thấy thời trung học trở về, với tất thảy nỗi niềm trao cho nó, đứa con gái vô tư đến vô tâm. Nhưng rồi tôi mỉm cười, nếu biết rằng nó là mối tình đầu của tôi, chắc nó hoảng đến phát khóc. Dù sao, tôi cũng chưa thổ lộ. Và nó, vẫn là mối tình đầu của tôi.

Đưa nó về trước cổng, nó vẫn ngật ngưỡng như cái ngày chia tay định mệnh, mái tóc xòa trên trán, miệng lẩm bẩm chẳng rõ chửi rủa ai. Tôi vén tóc, nhìn vào đôi mắt tròn và rèm mi cong vút. Tôi nhìn nó mỉm cười.

– Ê mày!

– Gì mày?

– Tao… nhớ mày!

– Tao cũng thế.

– Sao mày đi biệt thế? Sao mày không về? Sao mày bỏ rơi tao?

– Đồ ngốc. Tao đâu có bỏ rơi mày, tao vẫn ở đây, ở đây này.

Tôi ôm nó vào lòng, toan kề môi lên môi nó. Chợt nó cắn vào môi tôi, đạp một phát vào hai đầu gối, lùi ra xa một quãng, nó thét lên.

– Cái thằng! Mày là đồ tồi, xấu xa! Tao ghét mày, tao cũng nhớ mày nữa. Mày tệ lắm!

Nó ngồi gục xuống khóc, ôm mặt nức nở. Kể từ sau khi thi đại học, tôi đỗ, nó trượt, không lần nào tôi liên lạc được với nó. Tôi về nhà, nó tránh mặt. Tôi sang hỏi thăm bố mẹ nó, nó chạy trốn đến những miền xa tít tắp. Chưa một lần tôi gặp được nó. Vậy mà… nó cho là tôi bỏ rơi nó…

Tôi cúi người, hôn lên tóc nó, tóc thơm mùi oải hương dìu dịu.

– Tao xin lỗi. Tao sai rồi. Kể từ mai… hẹn hò với tao đi!

Nó ngưng khóc, đôi mắt xoe tròn nhìn lên, khuôn miệng xinh vẫn còn đang nấc. Nó đưa chân ra toan đá tôi, vươn tay định đập vào đầu tôi như thường lệ. Tôi nắm lấy tay nó, khẽ khàng hết sức, tôi nâng nó dậy, ôm trọn

nó vào lòng, thì thầm vào tai nó.

– Mày… hẹn hò với tao nhé! Đừng làm bạn của tao nữa… làm bạn gái tao đi, được không?

Nó tự tay nhấn chuông, như một năm về trước, bố mẹ nó tất tả chạy ra. Nó đẩy người tôi ra, chạy nhanh vào trong nhà và nói với ra một câu ngộ nghĩnh.

– Thằng điên! Tỏ tình gì mà mày tao như thế? Mày đúng là điên rồi.

Tôi chợt mỉm cười. Tôi vẫn chưa kịp nói cho nó biết, rằng nó là tình đầu của tôi. Ngày mai, sau khi tỉnh khỏi cơn say, có thể nó sẽ không nhớ gì cả. Hoặc là nó sẽ nhớ tất cả. Dù sao, tôi cũng cần chuẩn bị ra mắt mối tình khờ của mình trong suốt những năm tháng học trò. Chắc chắn tôi phải nói cho nó biết, thật tình, nó vẫn là mối tình đầu của tôi, từ ngày đó, cho đến tận bây giờ.

Và, kể từ sau câu tỏ tình nửa say nửa tỉnh, tôi với nó, không đèn nến, không hoa hay quà, không có không gian lãng mạn, chỉ có tôi và nó, khác xa so với dự định của tôi. Cũng giống như một lẽ giản dị, hai đứa chúng tôi sẽ hẹn hò với người quen…


Hẹn hò với người quen
Product :

Bài viết liên quan